Biết nguồn cội sau 37 năm

TÌM LẠI NGƯỜI XƯA CHO CON BIẾT NGUỒN CỘI SAU 37 NĂM VỚI HY VỌNG MONG MANH

Cái giá lạnh những ngày đầu đông Miền Bắc như được sưởi ấm bởi một thứ tình yêu thiêng liêng cao quý, đó chính là tình cha. Thứ tình cảm tưởng chừng như bình dị, mộc mạc và thân thương với bất cứ người con nào thì đối với cậu bé Dương thật khó khăn và xa lạ biết chừng nào để phải chờ đợi suốt hơn 37 năm mới được thốt lên tiếng gọi “Bố ơi” trong sự vỡ òa hạnh phúc ngày đoàn tụ tại quê nhà Vĩnh Phúc nơi quê cha đất tổ để được biết nguồn cội, để được nhìn thấy mặt cha, được thắp nén hương lên bàn thờ tổ tiên họ Đường, nhận những cái ôm thắt chặt tình thân.

Câu chuyện như một thước phim ngắn kể về tình yêu của cô Xuân và chú Ái vào năm 1988 qua lời kể của cô Xuân: “Khi đó anh Ái là bộ đội và tôi là công nhân cầu đường ở kho Nam Cường, tình cờ gặp nhau trên một chuyến tàu khi hai người trở về đơn vị công tác để trả phép ở Lào Cai. Lúc đó, trên đầu tôi đội hai cái nón, một cái nón mới và một cái nón cũ nên anh Ái đã xin một cái nón mới. Sau cuộc gặp gỡ định mệnh và có trao vật kỷ vật là chiếc nón, tôi có đi cùng một chị đến đơn vị anh Ái chơi, tuy thời gian gặp gỡ ngắn ngủi nhưng hai người đã nảy sinh tình cảm duy nhất một lần. Tuy nhiên, hoàn cảnh không cho phép hai người gặp lại nhau, 10 ngày sau thì tôi phải luân chuyển công tác đi khắp nơi và hai người chưa từng gặp lại nhau thêm lần nào nên anh Ái cũng hoàn toàn không biết có con chung với tôi. Khi đó, tôi không biết bất cứ thông tin gì về anh Ái ngoài cái tên Ái, quê ở Vĩnh Phúc và đơn vị nơi anh ấy đang công tác. Thời gian sau, biết mình có bầu thì tôi cũng không dám nói với ai chỉ dám cắn răng chịu đựng và một mình sinh con mà chưa một lần nào đến đơn vị của anh Ái do tôi sợ ảnh hưởng đến công việc và anh Ái sẽ bị kỷ luật. Một mình nuôi con vô cùng vất vả khi vừa phải làm bố vừa phải làm mẹ để dạy dỗ cho con nên người, những khi con khỏe mạnh không sao chứ ốm đau phải đi viện thì thật sự rất vất vả, gian truân”

Trong nhiều năm qua, nghĩ thương con trai đã 37 năm nhưng chưa từng biết về nguồn cội của gia đình bên Nội nên cô Phạm Thị Xuân sinh sống ở Trực Ninh – Nam Định đã đăng ký lên chương trình “Tuấn Vỹ – Kết nối yêu thương” để chia sẻ câu chuyện thời tuổi trẻ của mình để mong đủ duyên có thể tìm lại được người xưa.

Thật hữu duyên khi câu chuyện của cô Xuân khi chia sẻ lên cộng đồng đã được lan tỏa rộng rãi và được một em trai ở gần nhà chú Ái sinh sống ở Vĩnh Phúc nghe được và lan tỏa câu chuyện đến gia đình chú Ái. Gia đình chú Ái cũng rất vui vẻ và đồng ý lên chương trình để hai bên có cơ hội chia sẻ thông tin. Trong suốt buổi trò chuyện, hai bên chia sẻ câu chuyện cũng như các thông tin trước đây cô chú còn lưu giữ trong ký ức thì thông tin hai gia đình hầu như không trùng khớp ngoài trùng tên và đơn vị công tác. Tuy thông tin không trùng khớp nhưng Phạm Văn Dương là con trai của cô Xuân có đường nét hao hao giống chú Ái nên gia đình hai bên quyết định cho nhau cơ hội làm xét nghiệm ADN để sáng tỏ câu chuyện dang dở ngày xưa. Một ngày sau khi hai gia đình thu mẫu và gửi về Viện LOCI thì đã có kết quả, mọi thông tin mập mờ với ký ức ngày xưa đã được làm sáng tỏ: mẫu ADN của Đường Vinh Ái (người cha giả định) và Phạm Văn Dương (người con giả định) có quan hệ huyết thống Cha – Con với tần suất 99,999…% trong niềm vui và hạnh phúc vỡ òa của hai bên gia đình. Cô Xuân đã khóc trong niềm vui và hạnh phúc vì câu chuyện của cô chia sẻ đã được lan tỏa nhờ chương trình “Tuấn Vỹ – Kết nối yêu thương” và con trai cô đã tìm được nguồn cội bên nội của mình.

Ngay sau khi nhận kết quả xét nghiệm ADN, gia đình hai bên đã không thể chờ đợi lâu hơn chỉ hai ngày sau gia đình hai bên đã tổ chức một buổi đoàn tụ sau 37 năm xa cách. Ngày đoàn tụ cô Xuân nghẹn ngào nhưng không bật khóc thành tiếng được do có quá nhiều cảm xúc khi chứng kiến gia đình chú Ái đã tổ chức một buổi tiệc chào đón mẹ con cô Xuân vô cùng trang trọng, ấm áp. Trong câu chuyện này, chúng ta thương cảm cho người phụ nữ cam chịu với nhiều thiệt thòi như cô Xuân bao nhiêu thì khán giả lại càng ngưỡng mộ và trân quý tình cảm của cô Mến – vợ chú Ái cùng các con đã dành cho mẹ con cô Xuân bấy nhiêu bởi tất cả sự chân tình, thấu hiểu và cảm thông đã mở rộng vòng tay chào đón mẹ con cô Xuân bằng một bữa tiệc vô cùng hoàng tráng và ấm áp. Niềm vui, niềm hạnh phúc ấy lan tỏa trong từng hành động, cử chỉ ân cần của gia đình chú Ái cũng như bà con hàng xóm. Đây cũng là sự bù đắp ngọt ngào dành cho mẹ con cô Xuân sau bao nhiêu năm vất vả, chịu nhiều thiệt thòi. Buổi đoàn tụ đong đầy cảm xúc khi các thành viên hai bên gia đình chia sẻ những câu chuyện, ký ức và niềm vui đoàn tụ.

Lời bài hát “Phút giây tương phùng” có câu: “tưởng rằng ta chẳng thể được gặp nhau, cũng bởi lìa xa vạn lý nghìn trùng. Gặp lại nhau mà cứ ngỡ là giấc mơ, ôi giấc mơ đẹp như truyện trong cổ tích. Ngày đoàn viên tay nắm chặt bàn tay, hoa nở vành môi như suối lệ tuôn trào…hạnh phúc ngọt ngào như biển trời bao la tình thương….” thật ý nghĩa và rất đúng vào giây phút thiêng liêng này.

Không thể diễn tả hết bằng lời khi chứng kiến phút giây đoàn viên hạnh phúc của gia đình, không có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc ngày đoàn viên. Viện Loci xin gửi lời chúc mừng gia đình ngày đoàn viên thật nhiều niềm vui và hạnh phúc.

Link theo dõi clip gia đình đoàn tụ, mời quý vị theo dõi tại: